Một khúc đồng bằng suối rẽ đôi
Tiều phu về sớm tự chân đồi
Gặp người trỏ nẻo vào chơi núi
Hai lá thuyền con đủng đỉnh trôi.
Hai khúc sườn non một nóc đình
Trơ trơ bia đá mọc rêu xanh
Bên cầu ngoảnh lại đường xa tít
Nghìn xóm um tùm nước uốn quanh.
Ba khúc quay chèo dọc trở ngang
Hang Trâu thuyền đã vượt qua hang
Cầu luồn nước chảy nơi người vắng
Hoa cỏ đìu hiu gợi mối thương.
Bốn khúc mây tròn đỉnh núi Kho
Mầu non xuân sắc ngắm mà no
Tiếng hò vang vẳng đâu khe suối
Khách rỗi bô chài cũng nhãng lo.
Năm khúc núi mòn nước chảy thâu
Gió êm ru khóm nhỏ bồ sâu
Võ Lăng người vắng xa tin tức
Hoa lạnh bên khe vẫn đượm mầu.
Sáu khúc thuyền quay bến đá kề
Áo tơi giầy cỏ bước lên bờ
Gió đông xào xạc chiều hôm lạnh
Chẳng thấy tiều phu kiếm củi về.
Bảy khúc chùa trơ dựa bóng chiều
Chạnh niềm ngói vỡ, bức tường xiêu
Đầy non hoa rụng người đâu vắng
Mấy tiếng chuông chùa giọt lệ theo
Tám khúc xuân già, rộn tiếng oanh
Rừng mơ hoa kết quả đầy cành
Giấc mơ, mơ tưởng mình tiên thật
Giãi tấm lòng băng với mắt xanh.
Chín khúc lên cao gặp suối trong
Chùa Tào Khê vắng, khói bao phong
Thôi đừng hỏi chuyện chìm hay nổi
Hãy thử cùng sư rửa tấc long.
Mười khúc nhà trong động khói mây
Xuân xa, cầu Bạch vắng chân giầy
Sương theo tiếng vượn gieo đêm lạnh
Cây xế vành trăng cuốn gió tây.
(Bản dịch Đào Văn Bình)