Thơ thẩn đường chiều một khách thơ
Say nhìn xa rạng núi xanh lơ
Khí trời lạnh lẽo và trong trẻo
Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.
Hỡi cô con gái hái mơ già
Cô chửa về ư đường thì xa
Mà nắng chiều hôm dần một tắt...
Hay cô ở lại... về cùng ta
Nhà ta ở dưới gốc cây dương
Cách động Hương Sơn nửa dặm đường
Có suối nước trong tuôn róc rách,
Có hoa bên suối ngát đưa hương.
Cô hái mơ ơi!
Chẳng chả lời nhau lấy một lời...
Cứ lặng rồi đi... rồi bong khuất,
Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi!
1937