Muôn lần cảm tạ Mẹ Giang Sơn

Đặt núi lam trên nước biếc ngời

Tạc đá muôn hình trong cửa động

Cho ta kiều diễm đến Hương Sơn

Trong làn nước nhẹ mọc rong xanh

Như gấm mơ hồ dười thuỷ tinh

Chèo khoả, chèo lên, chèo lại khoả

Thuyền đi trên vạn sắc mầu xinh

Núi Con Voi Phục, núi Mâm Xôi

Núi ở xa xa núi cạnh người

Từng dặm du dương non đối nước

Cảm như đàn nhạc hát không thôi

Nước dẫn ta đi với sắc trời

Đến bờ, vừa đỗ chiếc thuyền thoi

Cỏ cây yên tĩnh và trong sạch

Đã đợi ngàn năm bạn với người

Đường đi uốn éo nhịp quanh co

Hoa nắng qua cành điểm nhạt thưa

Bậc đa rêu in cen cỏ biếc

Hàng cây đại cổ toả hương chùa

Núi bắc đầu rau mấy vạn niên

Mà mầu biếc thẫm đẹp thiên nhiên?

Thiên Trù một khoảng êm phơi phới

Núi ngắm nhau xanh một sắc hiền

Rẽ núi ta đi vào cửa động

Ngoảnh sau nhìn lại dánh chùa Tiên

Qua suối Giải Oan, Am Phật Tích

Chân ta quen thuộc với đường lên

Duy mãi chưa quen với tuyết mai

Hoa mai như tuyết, nhẹ như hới

Rừng mơ Hương Tích ba lần gặp

Từ tuổi thanh niên đến giữa đời

Mà vẫn bàng hoàng như giữa mộng

Mơ hay là thực, hỡi hoa mơ?

Mơ trong thung lũng, mơ trên núi

Hoa bạch trong ngần vạn điểm thơ.

Chưa kể ky kỳ muôn dáng đá

Tạc tô khôn xiết giữa chùa Hang

Không tiên, ta rất mê phong cảnh

Như một làn thơ đẹp nhẹ nhàng.

Ôi! Núi Hương Sơn chim lảnh tiếng

Ôi! Thuyền Bến Đục lướt dòng xanh

Đã ngàn năm trước muôn năm nữa

Kiêu hãnh non sông đẹp với tình.

20 – 1 – 1963

Chia sẻ bài viết trên: